phong vân quyển 4

Giới tính: Nam. Người như tên tuyệt ác vô tâm, nếu nói về cường giả phản diện sống dai nhất Phong Vân thì hắn là số hai thì tin rằng không có ai là số một. Là hậu nhân của Tuyệt Thế Cường Giả Đông Doanh Tuyệt Vô Thần, xuất thân cũng thuộc con nhà nòi dòng hổ giống sư. Kế thừa dòng máu quỷ kế ngụy dị từ người cha gian hùng bá đạo mà sau bao hiểm Tên truyện: Phong Vân Quyển 4 Tác giả: Hùng Bá THH Thể loại: Kiếm Hiệp, Huyền Ảo Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Tác Phẩm Của Hùng Bá THH Văn án Trên đây là những quyển sách tiếng Trung cơ bản cho dân văn phòng khi bắt đầu học. Học ngôn ngữ luôn cần sự kiên trì và cố gắng rất nhiều, do đó, bạn phải liên tục học mỗi ngày để có kết quả tốt nhất. Chúc bạn thành công! Nếu bạn muốn tìm thêm những cuốn Vay Tiền Online Không Trả Có Sao Không. Những ai từng yêu mến tác phẩm đình đám một thời Phong Vân của hai tác giả Đan Thanh và Mã Vinh Thành. Bạn yêu mến Nhiếp Phong lãng tử mang trong mình trái tim nhân hậu hiệp nghĩa. Bạn thích thú với Bộ Kinh Vân lãnh ngạo lạnh lùng, ngoài lạnh trong nóng, hành sự quyết đoán. Bạn thấy vô cùng tiếc nuối khi Phong Vân diễn biến ly kỳ bỗng dưng kết thúc ở chấp 675. Bạn luôn tự hỏi Thiên Thu Đại Kiếp rốt cuộc là thứ gì? Thiên nhai con của Bất Thế Tà Vương Dịch Phong có phải là Kiếp Tâm hay không? Kết cục cuối cùng của Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân, Vô Danh, Tiểu Vũ, Đại Đương Gia, Phá Quân, Tố Tố Tố sẽ ra sao? Dịch Phong đã chết thật hay chưa, Tuyệt Tâm liệu có thể một lần nữa đông sơn tái khởi hay không. Tất cả những điều đó sẽ được làm rõ trong Phong Vân Quyển 4 Thiên Thu Đại Kiếp. Nào các anh em cùng nhau sống lại với những hồi ức Phong Vân thôi nào. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Phong Vân Quyển 4! Người sống trên đời thì điều gì là quan trọng nhất...Đó là lý tưởng!Để thực hiện được lý tưởng thì cần nhất là thứ gì...Đó là quyết tâm!Thế thì quyết tâm do đâu mà có...Do rèn luyện gian khổ!Vậy thì rèn luyện gian khổ là như thế nào...Trong võ lâm đã có một nhất đại cường giả được xem là thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, ông ta là người xứng đáng nhất với biệt hiệu võ giả vô địch. Tên của ông ta cũng đủ để nói lên sự cử thế vô song của chính ông ta, là một nhân vật thần thoại trong thần thoại, dưới gầm trời này nói đến võ học thì ông ta là thứ hai thì tuyệt đối không ai là thứ Cường Võ Giả Võ Vô Địch...Một vách đá treo leo dựng đứng, phía dưới nhìn lên chỉ thấy cao tít mù tắp, vòm trời ở đây nhìn thấy cũng chẳng khác nào một tấm gương nhỏ bé, cảm giác như sẽ chẳng bao giờ leo được tới đỉnh của vách đá này. Chỉ đứng nhìn lên thôi, cho dù là người có quyết tâm đến mấy, cũng sẽ từ bỏ ý định chinh phục đối với ngọn núi hùng vĩ giữa lưng chừng vách đá treo leo, trong đêm cô quạnh chỉ có mây gió cùng sự buốt lạnh của sương khuya. Đang có một bóng người vất vưởng giữa những mỏm đá trơ trọi vô tình, người này đang từng bước chậm chạp đưa tay bám vào các kẽ đá để cố sức leo lên núi thô ráp lại cứng chắc cùng những cạnh đá sắc nhọn, làm cho bàn tay của người này bị cắt phá đến tươm máu, nhưng y vẫn cắn răng chịu đựng mà không một tiếng rên từ mọi phía hun hút thổi vào người y khiến cho thân thể lạnh ngắt, trên mình y cũng chỉ có một tấm ảo mỏng manh, như sinh mạng của hắn giữa không gian cô tịch này nhỏ bé và yếu ớt đến lạ thường. Đúng là một người có một sức chịu đựng phi thường, nếu là kẻ khác chắc đã buông tay mặc cho số phận hành hạ và nhấn chìm từ lâu canh giờ sau bằng nghị lực phi phàm, người đó đã leo thêm được một đoạn nữa, có điều thân thể máu thịt của người thường, cũng khó chống lại được sự khắc nghiệt của thiên nhiên tàn khốc. Sự đau rát nơi hai bàn tay, đã thực sự sắp hạ gục một trái tim kiên người đó vẫn không một giây phút nào có ý định từ bỏ, bởi y biết rõ bên cạnh mình vẫn còn có một người đang dám sát mọi hành động cho dù là nhỏ nhất của y. Nếu như hắn tuyệt vọng buông tay trước thử thách nghiệt ngã này thì hắn đã không xứng làm con của người ấy. Tuy nhiên dù sao thì mình trần xác thịt, lại tuổi nhỏ yếu ớt đã có lúc hắn cũng cảm thấy mọi chuyện đang vượt quá sức chịu đựng của Cha! Con thật sự không chịu nổi nữa nói vang lên trong đêm là của một thiếu niên chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, gương mặt thanh tú tỏa ra nét anh khí hiếm có. Vì vô cùng mệt mỏi khi phải cố sức leo lên vách đá dựng đứng này, nên cậu ta đã không thể gắng gượng hơn được quãng đường mà thiếu niên này đã leo qua, thật khiến người ta khó tin là một thiếu niên ở tuổi này mà lại có thể làm được như làm điều đó để làm gì?Tại sao hắn phải mạo hiểm làm cái việc tưởng như chẳng có chút ý nghĩa nào như thế cả là vì cha của hắn muốn hắn phải vượt qua được bản thân, chiến thắng mọi thử thách để trở thành một võ giả chân Vũ nhi! Vinh quang trong đời mỗi con người cũng giống như vách núi này vậy. Có thể chinh phục được vinh quang hay không đều là do sự nỗ lực của chính nói trầm hùng phát ra một thứ khí lực uy nghiêm đến kinh ngạc, chỉ nghe giọng nói thôi cũng đủ thấy người này phong phạm tuyệt đối là một võ giả kiêu hùng vạn Nhưng thưa cha sức của con có hạn sợ rằng không thể chịu đựng nổi cho cậu thiếu niên van xin người này vẫn tỏ ra dửng dưng như không nghe thấy, bước chân ông ta vẫn bước đi thong dong trên mặt đá gồ đá dựng đứng mà ông ta hai tay chắp sau lưng, bước đi ung dung nhẹ nhàng như đi trên mặt đất, tu vị khinh công đã đạt tới cảnh giới quỷ khốc thần Nếu đỉnh vinh quang mà ai cũng dễ dàng leo lên thì trên đời này đâu còn kẻ thất bại. Vách núi nhỏ bé này thì đã là cái gì. Hôm nay nếu con không thể leo được lên đỉnh, thì con không xứng đáng làm con của ta. Cảm thấy không đủ sức thì có thể buông tay tự giải nói nghiêm nghị quả quyết, ông ta là kẻ vô tình, sẵn sàng để con mình kiệt sức rơi xuống vực đá chết không toàn thây. Hay ông ta tin tưởng con mình, sẽ đủ khả năng vượt qua thử thách cam go thấy ông ta bước đi nhanh hơn, phút chốc đã biến mất dạng trong mây mù. Ông ta như thần long trong mây thấy đầu không thấy đuôi, đến đi bất định. Bên cạnh cậu thiếu niên chỉ còn lại mây gió, cùng một thân cô độc giữa lưng chừng núi đá treo leo thăm ra là con của cường giả, lại là một cường giả vô địch thiên hạ, đó là một áp lực rất lớn đối với người con kia. Nhưng hổ phụ ắt sẽ không sinh ra khuyển tử, chàng thanh niên này ý thức rõ ràng trọng trách và sự kỳ vọng rất lớn của cha dành cho Mình không thể bỏ cuộc, mình là hậu nhân của Võ Gia tuyệt đối sẽ không chịu thất bại... mình phải cố gắng... mình không thể là kẻ hèn thế cậu thiếu niên này bằng nghị lực phi thường và niềm tin mãnh liệt, không biết là bao nhiêu lâu bàn tay cậu đã chạm được tới nấc đá cuối đã leo được lên đỉnh núi, đã chinh phục được thử thách của cha cậu, cái quan trọng hơn là cậu đã vượt qua được sự nản chí, lòng sợ hãi và sự nhu nhược của bản thân đời nếu gặp một chút khó khăn mà đã vội buông xuôi, thì sẽ chẳng làm được trò chống gì nên hồn cả. Giờ này thì thiếu niên đã hiểu được dụng ý sâu sa của cha mình khi ép cậu ta leo núi cả đêm niên này là Tiểu Vũ hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, ngọn núi mà cậu mới chinh phục là ngọn cô phong cao nhất trong thiên hạ, tên của nó là Quang Minh nắng mặt trời ấm áp đầu tiên trong ngày xuyên qua làn sương, chiếu vào khuôn mặt lấm lem sau một đêm dài vất vả leo mệt mỏi khụy xuống, toàn thân mọi gân cốt trên người như muốn mềm nhũn ra. Hai bàn tay đỏ thẫm một màu máu, sự đau rát ấy như muốn điên cuồng hành hạ cậu ta. Nhưng bằng lý trí kiên cường cậu vẫn cố gắng hướng ánh mắt về phía tầm mắt của Tiểu Vũ, một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, ùa vào trong ánh mắt trong suốt của cậu trời đẹp nhất đó là khi bình minh, lúc này ánh sáng chưa chói loá, từ trên cao nhìn xuống thấy cảnh vật đang từ từ chuyển mình, đón nhận ánh nắng ấm áp sau một đêm dài ngủ trong ánh nắng ấm áp đầu tiên của buổi sớm ban mai, một người đứng đó hiên ngang bất đảo như đạp chân lên thiên thân ông ta phát ra khí độ cao cao tại thượng, mây gió xung quanh cũng không dám phạm thượng đến ông này có sự uy nghi của một nhất đại tôn sư, khiến bất kỳ võ lâm cao thủ nào khi đối diện cũng phải cam bái hạ phong, chân thành kính đời người có thứ khí tức vô địch kiêu hùng này chỉ có duy nhất một người, ông ta chính là Thập Cường Võ Giả Võ Vô Địch, cha của cậu thiếu niên Tiểu Vũ khí lực của siêu cấp võ giả này, ngay cả tuyệt đỉnh cao thủ cũng chưa chắc đã có, cái thần uy lẫm liệt này hoàn toàn được phát ra từ thực lực kinh nhân tuyệt thế. Cả thiên hạ này cũng không có được mấy người có phong phạm lợi hại siêu cường đến như Vũ nhi! Nếu con không bỏ công sức leo núi cả đêm hôm qua thì sao thấy được bình minh tỏa nắng của buổi sáng hôm nay. Con xem, chỉ khi ta ở nơi cao nhất thì mới có thể quan sát được xa vút tầm mắt như thế cha nói Tiểu Vũ cũng đã nghe thấy, nhưng thứ hấp dẫn cậu hơn là phong cảnh tuyệt mĩ của trời đất lúc giao thoa giữa đêm và ngày không đứng ở vị trí cao như ở đây, thì sẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên đất trời trước trời ló sáng màn đêm bị đẩy lùi, sắc vàng tô thắm giống như một bức tranh được thổi hồn vào trở nên lung linh huyền Vũ như bị cảnh đẹp hùng vĩ trước mắt hút hồn, mọi đau đớn mệt mỏi tối qua bỗng dưng biến mất Cha nói đúng! Không có thứ gì dễ dàng có được mà không phải đánh đời muốn có được cái gì có giá trị, cũng phải đổi lại bằng một thứ gì đó có giá trị tương Vô Địch là người không chỉ võ nghệ siêu quần, mà thể nghiệm cuộc sống của ông ta cũng rất là sâu Cha con có thể hỏi cha một câu hỏi này Tiểu Vũ đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu, vì Võ Vô Địch mải truy cầu võ học nên hai cha con cũng ít có cơ hội gặp gỡ gần gũi như lúc ta nghe con trai hỏi xong, yên lặng một lúc rồi mới gật đầu- Được! Con trai có gì con cứ hỏi cha đồng ý Tiểu Vũ đã nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn Thưa cha! Tại sao cha cứ phải có ước muốn trở thành vô địch, không biết danh hiệu vô địch đó có gì hay mà hấp dẫn cha đến như là cả đời Võ Vô Địch sống chỉ vì đam mê võ học mà không có bạn bè, xa lánh vợ con, rốt cuộc vô địch có sức hấp dẫn gì đối với ông ta như vậy. Không chỉ có Tiểu Vũ tò về điều đó, mà ngay cả bản thân Võ Vô Địch cũng đã từng tự hỏi lòng mình câu hỏi đó. Rốt cuộc ông ấy sẽ trả lời câu hỏi này như thế Vũ nhi à! Một họa sư sẽ luôn muốn vẽ nên một bức tranh đẹp nhất, một nhạc sư sẽ muốn tấu một khúc nhạc bất hủ. Vậy thì cha là một võ giả thì cha phải trở thành võ giả vô Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá Tinh phẩm đã end , yên tâm nhập hố . Khổng Từ là ai? Nàng là nương tử của Tần Sương có đúng không? Tất nhiên là đúng bởi nàng danh chính ngôn thuận, kết hôn với Sương đại thiếu gia người ngự ở Vọng Sương Lầu. Nàng có phải là người yêu của Bộ Kinh Vân hay không? Cũng đúng vì thân thể trinh bạch, cùng thời gian rất dài nàng sống và chăm sóc cho Vân Thiếu gia ở Kinh Vân Các. Nhưng nàng có yêu hai người đàn ông hết mực yêu thương nàng đó không? Câu trả lời chính xác nhất là Không! Có một người mà nàng rất yêu nhưng lại không thể nói, vì nàng nói ra sẽ xé nát trái tim của hai chàng trai yêu thương nàng chân thành. Và một điều quan trọng hơn chính là nàng phải toàn tâm vâng mệnh của một người nàng không thể nào không vâng theo. Người Khổng Từ yêu thương nhất là ai? Là Nhiếp Phong! Tam đệ tử của bang chủ Hùng Bá là người có ngộ tính và năng lực cao nhất trong ba đường chủ của Thiên Hạ Hội. Có thể nói nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong Phong Vân, xứng đáng xếp vào hàng mỹ nhân phần 1 chính là Khổng Từ. Nét đẹp thơ ngây thánh thiện của nàng đã khiến cả hai người Tần Sương và Bộ Kinh Vân say mê điên đảo. Nhưng số phận chêu ngươi lòng người, khi tấm chân tình của nàng luôn trao trọn cho Nhiếp Phong. Nắm bắt được huyền cơ đó nên Hùng Bá đã lợi dụng Khổng Từ chia rẽ tình cảm 3 đệ tử của mình. Mục đích của Hùng Bá là ly gián sự đoàn kết giữa ba huynh đệ, Sương, Vân Phong. Vì sau khi được Nê Bồ Tát giúp nhìn thấy thiên mệnh qua câu sấm ngôn "thành tại Phong Vân, bai tại Phong Vân ". Tuy nhiên kế hoạch đó cũng đã thành công, bất quá một phần cũng là do Khổng Từ quá yếu mềm. Khi đọc truyện Phong Vân, nhân vật khiến bổn tọa luôn thấy xót xa dù sự xuất hiện của nàng chỉ vỏn vẹn có 5 tập truyện. Cuộc đời nàng giống như một con cờ bé nhỏ, không thể tự chủ, không thể quyết định số phận của chính mình. Suốt cuộc đời nàng phải theo lệnh của chủ nhân, phải toàn tâm nghe theo sự xắp đặt của người khác. Nàng là Khổng Từ, là tì nữ của Thiên hạ Hội. “Thành tại Phong Vân, bại tại Phong Vân”. Câu sấm ngôn ấy không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời của Hùng Bá và Phong,Vân, mà còn ảnh hưởng đến cảKhổng Từ. Nàng mang đến cho Bộ Kinh Vân tình yêu thương, mà trước đây chàng chưa bao giờ có được. Sự quan tâm của nàng dành cho chàng như hơi ấm người mẹ, tình cảm chàng khao khát từ thuở nhỏ. Sự dịu dàng của nàng đã làm cho trái tim của Bộ Kinh Vân không ngừng dậy sóng, không ngừng yêu nàng bằng tất cả tình yêu đầu. Một tình yêu cuồng nhiệt và đầy tính chiếm hữu. Bổn tọa thực sự thương cho Khổng Từ, thương sự dịu dàng, tốt bụng của nàng, thương tình yêu nàng dành cho Nhiếp Phong. Nàng yêu Phong, lấy Tần Sương nhưng lại là người của Kinh Vân. Còn có nỗi bi ai và xót xa nào hơn cho một người phụ nữ như nàng. Nàng biết mình chỉ là tì nữ, thân phận thấp hèn, ko thể tự quyết định số phận. Hùng Bá sắp đặt thế nào nàng chỉ có thể tuân mệnh. Và một lần duy nhất trong đời, nàng dũng cảm lựa chọn cho mình một con đường để đi. Nhưng âu cũng là số mệnh bởi đó là lần cuối nàng thấy ánh Mặt Trời. Chuyện xảy ra khi Phong Vân giao chiến, nhận thấy Nhiếp Phong gặp phải nguy hiểm, nàng đã dùng thân mình đỡ lấy một chưởng của Bộ Kinh Vân. Ngày hôm đó, bầu trời cũng mịt mù, cuồng phong gào thét, mây tím giăng đầy, người ta chỉ nhìn thấy trước mắt là cánh tay Khổng Từ đã lìa khỏi thân thể nàng. Nàng ngã xuống, nhưng điều khiến người ta hoảng hốt không phải nàng, mà là nước mắt của Bộ Kinh Vân. Cha hắn chết hắn không khóc. Mẹ hắn chết hắn không rơi lệ. Người cha nuôi hắn tôn kính nhất bị chém cụt đầu lăn lông lốc trước mắt hắn, cũng không làm hắn đổ lệ xót thương. Nhưng nàng một tì nữ thấp bé nhỏ nhoi trong Thiên Hạ Hội đã làm cho hắn đẫm lệ hai hàng. Lần đầu tiên người ta nhìn thấy Bộ Kinh Vân khóc, nước mắt của hắn thấm đẫm gương mặt Khổng Từ, hắn chỉ biết kêu gào trong đau đớn “ Nàng đừng chết”. Chưa bao giờ hắn khóc, kể cả ngày toàn Hoắc gia bị sát hại, hắn cũng không hề khóc. Nhưng giờ đây, người mình yêu nhất, lại chỉ còn chút hơi tàn, sắp rời khỏi thế gian này. Bao nhiêu đau thương không thể kìm nén, cứ như thế, rơi xuống, hóa thành những giọt nước mắt đau thương. Khổng Từ – nàng nhân từ như tên của mình vậy, mắc kẹt giữa 3 người nam nhi ấy, nàng luôn thấy mình tội lỗi “ Vân, huynh đừng khóc”. Và không ngừng xin lỗi Tần Sương, xin lỗi mọi người. Tại sao trời cao lại tàn khốc đến như vậy? vì sao yêu nhau lại thành ra kết quả đau lòng như thế này? Trước lúc chết ao ước duy nhất ấp ủ bấy lâu nay của Nàng, chỉ mong một lần được nắm tay Nhiếp Phong người nàng yêu thương nhất. Nhưng Bộ Kinh Vân không cho nàng cơ hội ấy và sự chần chừ của Phong đã làm cho nàng ra đi mà không được một lần toại nguyện. Dù rằng nàng đã nói, cuối cùng mình đã lựa chọn cho mình một con đường để đi, một lần sống đúng với suy nghĩ của mình, nàng cảm thấy đó là sự lựa chọn đúng đắn. Rồi nàng vĩnh viễn nhắm đôi mắt đau thương chờ đợi Nhiếp Phong. Nhưng Khổng Từ ơi, ta ước gì nàng có thể nhìn thấy người yêu nàng nhất cuộc đời này là Vân, đã đớn đau như thế nào khi mất nàng. Với y, nàng là cả thế giới, nàng là ánh nắng ấm áp nhất mà y từng có trong cuộc đời lạnh lẽo và băng giá đó. Trăm năm sau, người nhớ đến nàng nhất, kính yêu nàng nhất cũng chỉ có mình Bộ Kinh Vân, không phải Phong, cũng chẳng phải chồng nàng- Tần Sương. Chỉ mình y, Bộ Kinh Vân đó mà thôi. Không phải vì Vân day dứt đã lỡ tay với nàng, mà vì nàng là người Bộ Kinh Vân yêu nhất bằng tất cả tình cảm trong suốt chừng ấy năm tháng tuổi trẻ nông nổi, nhiệt huyết ấy. Đối với Vân, nàng mãi mãi là người con gái xinh đẹp nhất, không chút khuyết điểm. Sự cuồng nộ và đau đớn của hắn, khiến ta thương cảm nhiều hơn và đồng cảm nhiều hơn. Hắn tỉ mỉ khâu lại cánh tay cho Khổng Từ, búi tóc lại cho nàng vì hắn nghĩ Khổng Từ rất thích sự hoàn thiện, chu toàn. Ta nhìn hắn cô độc trong căn phòng nhớ về Khổng Từ, nỗi nhớ dường như là mũi dao khiến hắn đau đớn. Vì tình yêu cuồng si đó, Vân đã cùng Từ sống trong núi băng, dùng băng phách để nàng mãi mãi xinh đẹp, như tình yêu của hắn mãi mãi bên nàng. Ta còn nhớ ngày Vân trở lại Hậu Lăng, cảm giác nôn nao nhung nhớ sau nhiều tháng xa cách, đã biến thành phẫn hận khi Cách Thế Thạch ngàn cân kia đã hạ xuống, thì không có cách nào nhấc lên. Vân đã không thể nhìn thấy nàng sau cánh cửa ấy. Nàng cô đơn quạnh quẻ, thân xác còn nguyên vẹn để làm gì? Khi mà thời gian rồi sẽ tàn phai. Người ta rồi sẽ quên nàng. Thế thạch đóng xuống, nàng mãi mãi cách biệt với thế gian. Thương nàng lắm, Khổng Từ. Ai sẽ đến thăm nàng? Trăm năm sau nàng sẽ đi về đâu? Bổn tọa đã từng rất ghét tác giả truyện, khi cứ đánh đánh giết giết mãi mê suốt mấy chục tập mà chẳng đoái hoài đến Khổng Từ một lần. Lẽ nào cánh cửa ấy không thể mở sao? Mười hai năm sau, Bộ Kinh Vân ôm xác Tử Ngưng, người vợ đã hi sinh vì hắn lúc này Vân đã mất đi kí ức, hắn đi trong vô thức, trong đớn đau không thể gọi tên như chiêu thức của hắn “ bi thống mạc danh”. Trong vô thức hắn không hiểu vì sao mình đến Hậu lăng, chỉ biết trong lòng nôn nao, cảm giác phía sau cánh cửa ấy có điều gì đó khiến mình day đứt. Ngày xưa Tuyệt thế hảo kiếm còn không thể mở Thế thạch, hôm nay hắn chẳng có gì ngoài hai bàn tay không. Thế nhưng, hắn đã mở được cánh cửa ấy bằng sự bi phẫn, đau đớn dồn nén tất cả phá tan Thế thạch ngàn cân ấy. Mười hai năm sau, hắn nhìn thấy người con gái xinh đẹp đang ngủ say, tất cả kí ức dường như dồn về không ngừng. Hắn nhớ ra Khổng Từ, nhớ ra mình là Bộ Kinh Vân. Hắn ân hận, chính mình hại chết nàng, bây giờ là hại chết Tử Ngưng. Dường như tất cả người hắn yêu đều vì hắn mà chết. Gặp lại người xưa, lòng hắn không còn vui mừng, chỉ còn lại nỗi day dứt? ”Tại sao lại như vậy?” Rất lâu sau này, khi con trai Bộ Thiên đã hỏi linh vị cao nhất trên bàn thờ “Khổng Từ là ai?” Vân trả lời là “một người đã bị cha hại chết”. Thời gian có thể giúp người ta tỉnh ngộ, không còn nữa oán hận ngày xưa “ Bộ Kinh Vân đã hại chết Khổng Từ”, không còn nữa “ Hùng Bá đã hại chết nàng”.. Mà giờ đây hắn nhận ra đó là lỗi của mình. Bổn tọa kính phục sự phục thiện của Kinh Vân, và càng trân quý tình yêu hắn dành cho Khổng Từ, mãi mãi là tình yêu nồng nàn và sâu đậm nhất. Hắn chưa bao giờ quên nàng, chỉ là trong 12 năm lãng quên kí ức đó là sự gián đoạn, để rồi chẳng bao giờ có thể quên được nữa. Trong cuộc đời Kinh Vân, Sở Sở là người yêu hắn nhất và Tử Ngưng là người hợp với hắn nhất, nhưng Khổng Từ là người hắn yêu nhất. Khổng Từ, liệu nàng có cảm nhận được tình yêu cuồng si ấy, người con trai ấy mới thực sự là người yêu nàng nhất, nhớ đến nàng nhất và nàng mãi mãi giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn.

phong vân quyển 4